Chú, Xin Chào

/

Chương 13: Rạn nứt rồi

Chương 13: Rạn nứt rồi

Chú, Xin Chào

15.563 chữ

06-02-2023

Biên tập: Măng Cụt

Khương Đại Vĩ gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng bên ngân hàng, với khách quý, chị gái nghe máy cũng rất khách khí, bình tĩnh trả lời: "Thưa quý khách, số tiền này đã được quét vào lúc 19 giờ 27 phút tại khu công thương nghiệp Hướng Bắc."

Công thương nghiệp Hướng Bắc? Đây không phải là công ty Hoắc Kỳ sao? Ông nhớ nơi này cũng không phải vì quen thuộc với nó mà là vì cái tên Hướng Bắc này, đây là tên mà Quách Như Bách đã đặt cho Hoắc Kỳ -- Quách Hướng Bắc, Hoắc Kỳ dùng tên này được năm năm thì đi thủ đô với mẹ, sau đó bị đổi tên.

Ông nghe xong cũng không khỏi cảm khái đôi chút, Hoắc Kỳ thành lập công ty năm hai mươi tuổi, như vậy thì rõ ràng là qua nhiều năm như vậy, thằng bé vẫn nhớ việc này, vẫn nhớ người ba là Quách Như Bách. Ông từng trao đổi với Quách Như Bách, ngỏ ý muốn Quách Như Bách gặp mặt Hoắc Kỳ nhưng Quách Như Bách vẫn luôn không đồng ý.

Ông chú già này của ông quơ cánh tay gầy như que củi, từ chối: "Không cần đâu, chú biết nó sống tốt, sống khoẻ là được rồi, không cần gây thêm phiền phức cho nó. Nó sống trong cái nhà kia cũng không dễ dàng."

Nhưng... sao lại quét tiền ở chỗ của Hoắc Kỳ? Khương Đại Vĩ hỏi lại: "Cái được quẹt là cái có mã?"

Chị gái chăm sóc khách hàng trả lời: "Phải, thưa ngài."

Khương Đại Vĩ nói cảm ơn xong thì cúp điện thoại. Chỉ với vài câu, ông đã chắc chắn đây không phải lừa đảo, là thằng nhóc Khương Yến Duy kia quẹt, mã chi phiếu trong nhà cũng chỉ có thằng nhóc mới biết thôi.

Đầu đuôi câu chuyện thế này, ông và vợ trước- Vu Tĩnh không khắt khe trong việc giáo dục con cái, chuyện tiền bạc cũng không giấu giếm gì thằng bé dù cho nó còn nhỏ. Trong nhà có tiền cũng nói với thằng bé, gầy dựng sự nghiệp gặp trắc trở cũng ôm cổ thằng bé thủ thỉ, "Con trai ngoan, gần đây tài chính có hơi khó khăn, con có mời bạn thì cũng nhớ tính toán một chút." Sau đó thì Khương Yến Duy lên cấp ba, Vu Tĩnh cũng nói rõ ràng với thằng bé về chuyện tiền bạc trong nhà, những lúc Vu Tĩnh có việc thì Khương Yến Duy sẽ giữ thẻ.

Về sau mặc dù đã kết hôn nhưng thẻ ngân hàng của Khương Đại Vĩ vẫn để chỗ cũ, mật khẩu cũng không đổi, may là Khương Yến Duy không phải đứa bé tiêu xài bậy bạ, mà tiền mặt thằng bé giữ còn nhiều hơn cả số ông có trong tay.

Ông biết Vu Tĩnh có đưa Khương Yến Duy 60 triệu kia, ngoài ra thì lúc ly hôn, Vu Tĩnh còn muốn cho Khương Yến Duy một số tiền gọi là quỹ giáo dục, "Đây là tiền bà cực khổ, khó khăn lắm mới kiếm ra được thì để con trai bà tiêu chứ mắc cái quái gì mà phải để cho con của kẻ ngoại tình?" Ông không cãi lại Vu Tĩnh, với cả khi đó lão nhị cũng chưa ra đời, tình thương cho Khương Yến Duy là một đối một nên nếu bà muốn để số tiền đó cho Khương Yến Duy là cũng được thôi. Vu Tĩnh quản lí tài sản khá tốt nên hẳn là số tiền đó cũng không nhỏ.

Nhưng còn chưa hết, trong tay Khương Yến Duy còn có một khoản tiền khác, đây là tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi gộp lại, tuy rằng không thể so với cái quỹ kia nhưng chắc chắn không ít.

Tính đi tính lại, nói về tiền mặt thì Khương Yến Duy giàu hơn Khương Đại Vĩ nhiều lắm.

Khương Yến Duy có tiền của mình nên cũng sẽ không đòi tiền ai, vì vậy mà Khương Yến Duy cũng yên tâm đôi chút. Nhưng bây giờ đã nhận ra, cái nhà này đã không còn như xưa, người bận rộn trong bếp đã không còn là Vu Tĩnh mà là Quách Sính Đình, thế thì tự nhiên Khương Yến Duy cũng sẽ phải khác thôi -- có lẽ là do cãi nhau lúc chiều! Hẳn là thằng nhóc này muốn trả thù rồi.

Lúc này Khương Đại Vĩ vẫn còn chưa tin rằng Khương Yến Duy dám bỏ ra số tiền kia, cả hai bên ông đều thân quen nhưng không biết vì sao hai người kia lại quen nhau, mà ông nghĩ cùng lắm thì thằng nhóc này cũng chỉ muốn doạ ông thôi. Tuy rằng con số 60 triệu này không đến mức để ông động gân cốt nhưng cũng là một số tiền lớn.

Đầu tiên thì ông gọi điện thoại cho Khương Yến Duy, khi chiều thằng bé chịu ấm ức không ít, không ngờ gọi ba lần, hai lần đầu thì cứ reo nhưng không ai bắt máy nhưng đến lần ba thì tổng đài nói ông đã bị kéo vào sổ đen, không gọi được.

Dù nóng giận không thôi, chỉ có thể gọi cho Hoắc Kỳ.

Ngược với ba lần trước, Hoắc Kỳ tiếp cuộc thoại rất thoải mái, còn gọi ông là anh Khương. Khương Đại Vĩ lập tức hỏi anh: "Có phải là Khương Yến Duy không hiểu chuyện rồi đi tìm chú không? Thằng bé tuỳ hứng, chú thông cảm, để chú chê cười rồi."

Hoắc Kỳ ngập ngừng không nói gì nhưng sau đó thì mở lời, trong câu nói hàm chứa sự tức giận: "Anh à, đó không phải chuyện gì lớn, em là trưởng bối, có xui xẻo em cũng chịu."

Khương Đại Vĩ ngơ ngác, đây là chuyện gì đây? Đến Hoắc Kỳ mà cũng chọc tức mình? Thằng nhóc này!

Khương Yến Duy quẹt thẻ rồi ký một đống chữ rồi mới rời khu bán căn hộ với Chu Hiểu Văn. Chu Hiểu Văn hưng phân hỏi cậu: "Sao sao, quẹt 60 triệu có cảm giác thế nào?"

Khương Yến Duy nhìn y nhếch miệng cười, đáp một chữ: "Sướng!"

Cậu nhìn một đống giấy tờ trong tay rồi cẩn thận đưa cho Chu Hiểu Văn: "Mày giữ giùm tao. Để tao nói mày nghe, cuối cùng thì tao cũng biết cảm giác của mẹ tao khi điên cuồng mua sắm đến chín giờ tối vẫn chưa về ngủ là thế nào rồi, tiêu tiền của ba tao con bà nó sướng dã man! Sướng sướng sướng! Mấy chuyện ấm ức hồi chiều bay đi đâu hết ráo luôn!" Cậu vừa nói vừa quơ tay quơ chân như đang trút giận.

Chu Hiểu Văn ước ao, hiếm khi nói mấy lời này khi tỉnh táo: "Ê ba tao cũng có tiền, ông ấy cũng ngoại tình quanh năm, mày nói thử coi tao có nên tìm cơ hội quét một lần 60 triệu giống mày không, chắc là sướng chết mất!"

Câu tiếp theo của Khương Yến Duy đã giết chết ý nghĩ này của y: "Mẹ mày truy sát mày nửa đời đó con."

Ở nhà Chu Hiểu Văn, tất cả tiền đều do mẹ y giữ, mẹ y là tổng giám tài vụ của tập đoàn, bà còn nói "Chồng con gì đó cũng không bằng tiền." Vì vậy dù cho Chu Lập Đào có chơi ra hoa thì cũng không dám có con riêng, còn Chu Hiểu Văn, dù đã mười tám tuổi nhưng y vẫn không biết mười vạn tệ có mùi như thế nào.

Nói về mẹ y, Chu Hiểu Văn lập tức tỉnh táo trở lại, y thở dài, bắt đầu nghĩ cách cho Khương Yến Duy: "Ba mày biết rồi điện mày quá trời, chắc về rồi thì không còn dễ ăn nữa đâu."

Khương Yến Duy không để ý, "Sao cũng được, dù gì khi tao nghe lời thì ông ấy cũng đâu có thương tao, bây giờ hẳn là càng ngày càng ghét tao, càng ngày càng thấy tao dở tệ đi ha. Có Khương Yến Siêu rồi thì tao có là cái đếch gì chứ!" Nói đến đây, Khương Yến Duy thấy có hơi mất mát, cậu cúi đầu nở nụ cười tự giễu sau đó lại quyết định, "Dù có thế nào thì cũng đừng nghĩ đến việc bắt tao phun tiền ra! Mẹ tao nói đúng, mắc gì phải cho con khỉ kia. Mà nếu phải cho thì tao thà quăng xuống nước còn hơn."

Chu Hiểu Văn lo cho cậu vô cùng, "Nếu không thì mày qua chỗ khác ở đi, đừng gặp bọn họ, lỡ như đánh nhau thì làm sao bây giờ? Đầu mày còn chưa khỏi nữa."

Khương Yến Duy lập tức đáp: "Không sao, ông đây không lo cái này đâu Thành.", cậu vỗ vai Chu Hiểu Văn, "Mày về đi, tao phải về bệnh viện rồi."

Nói xong thì cậu chạy ra ngoài, Chu Hiểu Văn không nhịn được lớn giọng nói với phía sau: "Ê, chắc là ba mày đang chờ mày đó."

Khương Yến Duy vung tay với y, "Biết rồi."

Lên xe rồi, Khương Yến Duy mới thu lại nụ cười trên gương mặt, không phải cậu không biết ba cậu đang chờ mà là có trốn cũng vô dụng thôi, đến nhà Chu Hiểu Văn càng không có tác dụng gì, nếu ba đã muốn tìm cậu, chỉ cần cậu còn ở thành phố này thì e rằng dù là ai cũng không chứa chấp nổi.

Nghĩ đến đây, trong đầu Khương Yến Duy bất giác hiện ra một khuôn mặt điển trai, tâm trạng cậu vốn đang trầm xuống nhưng giờ lại đang kích động không thôi.

Cậu không biết sao mình lại nghĩ đến Hoắc Kỳ nhưng mà cũng đúng, với tâm thế hôm qua của Hoắc Kỳ thì dường như y cũng không sợ ba cậu. Nhưng bọn họ lại không thân nhau, nếu không thì cậu cũng có thể đến đó cọ cơm mấy ngày rồi.

Nhưng rất nhanh sau, Khương Yến Duy đã bác bỏ ý định này, vẫn là đừng nghĩ đến gương mặt đó nữa thì hơn, người ta đã giúp cậu hai lần rồi, tuổi cậu thì nhỏ, lại không kiềm chế được cảm xúc, thua kém quá xa.

Khương Yến Duy vội lắc đầu, xoá bay hình ảnh người đẹp đi, rồi lại nghiêm túc tự hỏi, lát nữa cậu phải làm thế nào đây? Chắc chắn ba cậu sẽ nổi trận lôi đình, nếu cậu không chịu nộp tiền thì có phải cậu sẽ không trở thành đứa trẻ không có nhà không? Vậy cậu nên trọ ở trường ôn Đại học hay đi tìm mẹ? Đâu đâu cũng là vấn đề.

Nhưng... Khương Yến Duy suy nghĩ một chút, dường như đây cũng không phải là vấn đề lớn, vì cậu có tiền mà đúng không? Không có tình thân thì đành dùng tiền thôi, mẹ Chu Hiểu Văn nói đúng.

Không lâu sau đã đến nhà, cậu trả tiền rồi xuống xe, vừa đến bậc thềm đã thấy trợ lí ba cậu và một người anh họ dòng nhánh của Khương gia.

Anh họ vừa thấy cậu đã nhướng mày nheo mắt, mà cậu phá phách quen rồi, vừa thấy ám hiệu đã hiểu ngay, đây là ý nói ba cậu đang rất tức giận, bảo cậu mau tìm chỗ trốn đi.

Vốn Khương Yến Duy không muốn trốn, với cả chắc ăn là lần này ba cậu sẽ cắn chặt không buông, tuy ở trong nhà nhưng mắt vẫn luôn dán ngoài cửa. Không biết có phải vì thấy anh họ ra hiệu hay không mà ba cậu lại mở cửa đi ra, nhưng mọi chuyện không giống tưởng tượng của cậu, ba cậu không đánh mắng gì mà chỉ nhàn nhạt nói một câu "Về rồi đấy à!", sắc mặt cũng không đen, thoạt nhìn không có vẻ gì như đang tức giận.

Khương Yến Duy có hơi bất ngờ, nhưng cậu cũng không muốn nói nhiều, đốt tiền rồi không có nghĩa là cậu đã quên việc ba cậu dẫn Quách Sính Đình đến chất vấn cậu lúc chiều. Cậu chỉ gật đầu rồi thôi.

Khương Đại Vĩ nhẹ giọng nói: "Đứng ở đó làm gì? Vào nhà đi, đã thay thuốc rồi chưa?"

Khương Yến Duy do dự một chút, mắt đảo qua hàng xóm bốn bề rồi dừng lại ở đội ngũ y tá đứng sau, vẫn là nên vào đi thôi, nếu cứ ở ngoài thềm thế này thì chắc ngày mai ở Tần thành sẽ có tin tức bạo ngầm mất.

Cậu bước vào cửa, vô tình quẹt trúng quần áo ba mình. Ba cậu đổi giọng, nói chuyện với anh họ, "Giữ cửa.". Khương Yến Duy nghe xong thì nghĩ hẳn là hôm nay sẽ có một trận chiến nảy lửa(*).

(*) Gốc là 腥风血雨 - Tinh phong huyết vũ: Mưa máu gió tanh.

Khương Đại Vĩ vừa vào cửa đã thấy cậu đang chễm chệ trên đệm. Nếu là trước hôm nay thì chắc ông đã "nổ súng" từ lâu. Nhưng không phải chiều này vừa cãi nhau sao? Ông thấy mình vẫn nên khoan dung chút thì hơn, vì vậy ông cố gắng nhẫn nhịn, ngồi lên ghế sô pha rồi ngỏ lời câu thông với Khương Yến Duy: "Yến Duy, ba biết trong lòng con khó chịu, ba hiểu, khi chiều là ba không đúng, ba không nên nghi ngờ con, cũng không nên dẫn Quách Sính Đình đến đó, ba xin lỗi con được không?"

Thật cảm động quá. Nếu là trước kia thì hẳn là Khương Yến Duy sẽ nói vậy còn giờ thì cậu quen rồi, lần nào cũng thế, mỗi lần xảy ra chuyện thì ông lại đến ôm cậu, nói yêu cậu rồi xin lỗi cậu các thứ, nhưng làm mấy việc này cũng có được cái đếch gì đâu, vừa quay đầu là đã quên mất rồi.

Cậu chỉ ồ một tiếng.

Với thái độ này, Khương Đại Vĩ thấy có hơi bức bối, tuy thế nhưng ông vẫn chịu đựng, gắng nói với Khương Yến Duy: "Ba biết con nhịn đã lâu nên chung quy thì cũng phải tìm chỗ phát tiết, con xem, tâm tình ba không tốt thì ba cũng chỉ đi chơi bóng rổ, mẹ con cũng chỉ mua vài món mình thích mà thôi. Vì vậy ba không phản đối việc con tiêu tiền nhưng con trai của ba, con tiêu tiền như thế là không được. Yến Duy, không phải ba xót tiền mà là con chỉ mới có mười tám tuổi, 60 triệu nó lớn lắm. Bằng không thì con rút tiền về đi, ba cho con tiền tiêu vặt gấp đôi, được không?"

Tiền tiêu vặt của Khương Yến Duy cho theo năm, với một học sinh mà nói thì thật sự đó không phải là một con số nhỏ, dư dả để cậu mời bạn ăn cơm hay đi du lịch. Nếu trước kia mà ông ngỏ lời tăng "lương" gấp đôi thì cậu đã không do dự đồng ý nhưng bây giờ, cậu đếch thèm.

Khương Yến Duy thấy ba cậu thật giả dối, mà cậu thì không muốn nghe mấy câu giả dối này, như khi chiều đã nói, người thật sự thương cậu sẽ không làm tổn thương cậu. Cậu cũng không dài dòng, thẳng thắn nói: "Quá muộn, tôi lấy tiền mua nhà rồi, quẹt chỗ Hoắc Kỳ, mua căn penthouse(*) ở hào viện Tần thành, một tệ cũng không còn, hợp đồng cũng đã ký, dưới tên tôi. Nếu ông không hài lòng thì tự đi huỷ đi."

(*) Gốc là 楼王, đại loại thì đây là một loại căn hộ cao cấp, các bạn nghĩ nó là Penthouse[1] hay Duplex gì đó đều được vì mình cũng không thấy tác giả tả đặc điểm nhận dạng ở chương trước.

Cuối cùng thì Khương Đại Vĩ cũng đã hiểu lí do Hoắc Kỳ lại tức giận, là vì penthouse đó là căn cuối cùng, vẫn đang treo giá. Mà quan trọng hơn nữa là quan hệ giữa ông và Hoắc Kỳ, nếu là người xa lạ thì huỷ dễ rồi nhưng đây lại là con trai của ân sư(*) ông, người ta đã bán penthouse cho mình rồi thì sao có thể huỷ được.

(*) Thầy mà mình chịu ơn. (Theo vtudien.com)

Khương Đại Vĩ ông không giữ nổi cái mặt này nữa! Ông hít một hơi, suýt không thở nổi, nhưng cuối cùng vẫn không đè nổi cỗ tức giận trong người xuống được, ông chỉ vào mặt Khương Yến Duy "Mày... mày... mày." một lúc mới nói được, "Mày mới mười tám tuổi, 60 triệu mà nói xài là xài hả? Ai cho mày cái gan đó?"

Khương Yến Duy cúi đầu không lên tiếng, nghe ông giáo huấn.

Khương Đại Vĩ tức giận đến mức muốn hoa mắt, "Còn đi quẹt ở chỗ Hoắc Kỳ? Sao mà người ta không nóng máu cho được. Huỷ, huỷ cái đầu chứ huỷ! Dưới tên mày, tên mày cái rắm, mày là con trai tao, gia sản còn chưa phân mà mày đã muốn lấy bớt đi rồi hả? Tao nói cho mày biết, không có cửa! Đừng có giữ cái suy nghĩ này nữa, cái tính cục cằn này của mày không biết giống ai nữa!"

Khương Yến Duy nghe mấy câu này, trong lòng không khỏi khó chịu, gì mà có đứa con thứ hai rồi thì cậu phải lui về sau, mắc cái giống gì chứ?

Cậu bỗng đứng lên, nhìn thẳng mặt Khương Đại Vĩ nói: "Hẳn là lời này phát ra từ đáy lòng đi ha. Phải rồi, có con khỉ kia rồi thì tự nhiên tôi sẽ trở thành người cục cằn, thô lỗ thôi, còn con trai ông thì trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn, có sức sống như ông từng nói nhỉ!? Cái gì mà không biết giống ai? Lúc vừa ly hôn ông thế nào, ông nói tôi mãi mãi là đứa con lớn của ông, dù là Quách Sính Đình cũng không sánh được với tôi, công ty sẽ là của tôi! Còn này thì có bao nhiêu tiền, không phải chỉ mới có 60 triệu sao? Đây cũng là tiền của tôi mà, ông tức cái gì chứ. Có phải ông nghĩ ông còn chưa bỏ tiền cho đứa con thứ hai nhiều thế này không? Có phải ông xót tiền thay nó không? Khương Đại Vĩ, tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng bắt tôi huỷ mua căn hộ đó! Nhân tiện thì tôi còn ở đây ngày nào thì đứa con thứ hai của ông cũng đừng mong lần mò được gì ngày đó, tôi thà làm cho lụn bại hết còn hơn cho nó!"

Chát!

Khương Đại Vĩ thẳng tay cho một cái tát, "Khốn nạn!", Khương Đại Vĩ nạt nộ, "Tao nuông chiều mày quá rồi nhỉ, mày dám làm phá gia hả, mày thử xem?"

Khương Yến Duy nhìn ông, không dám tin, sau khi cảm giác nhói đau trên mặt qua đi, cậu chỉ thấy chết lặng, cậu run rẩy đưa tay che má, ít nhiều gì cũng có cảm giác nó đã sưng lên. Cậu chịu đòn từ nhỏ, tuy nhiều nhưng ba mẹ cũng chưa đánh mặt cậu bao giờ, ba cậu vẫn thường kéo sửa ống tay áo nói, "Chừa cái mặt này cho con ra ngoài gặp người đó." Nhưng bây giờ thế này ý là không cần cái mặt này của cậu nữa sao?

Lồng ngực cậu phập phồng không kiểm soát, thở gấp hai lần, cậu khịt mũi, cố nén nước mắt đang muốn rơi, nhìn Khương Đại Vĩ gằn từng chữ: "Ông sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận."

Nói đoạn, cậu lách qua người Khương Đại Vĩ rồi chạy ra ngoài.

Anh họ bên ngoài sợ hết hồn, vội vã vào nhà xem, mặt Khương Đại Vĩ đã đen sì, nhưng dù sao y cũng là anh họ, cũng là người nhìn Khương Yến Duy lớn lên nên đành gạt áp lực nói: "Để cháu đuổi theo."

Khương Đại Vĩ quát lớn, "Đuổi theo cái khỉ gì, cho nó chạy đi! Chú xem nó có bản lĩnh không về cả đời không! Thằng nhóc này sắp hư rồi! Cũng do mẹ nó chiều nó quá!"

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng viết đến đây.

[1] Cảm ơn bạn Thần Chuối và Anh Ngo đã giúp mình từ này.

Lời của Cụt: Chương này dài nhất từ đầu bộ đến giờ luôn. (T ^ T)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!